Người trước mặt tựa như vừa kịp phản ứng, nheo mắt cẩn thận nhìn chằm chằm anh một lát, nụ cười càng sâu, “Hôm nay tôi không đeo kính áp tròng nhưng chắc không nhận nhầm, anh là… tổng giám Lương phỏng vấn tôi lần trước đúng không?”
Lương Bách Tô cũng cười, “Tôi tên Lương Bách Tô, bây giờ cậu không phải ứng viên, tôi cũng không phải người phỏng vấn, không cần dùng cách gọi kính trọng.”
Triệu Tư Diệc gật đầu, “Thói quen xã giao chốn công sở gây chuyện rồi. Đã có duyên làm hàng xóm thì tôi không khách sáo với anh nữa vậy. Giới thiệu lại nhé, tôi tên Triệu Tư Diệc, đoán không sai thì nhỏ hơn anh một chút, sau này gọi anh là anh Lương ha, anh có thể gọi tên đầy đủ của tôi hay Tư Diệc đều được.”
“Được, vậy cậu bận trước đi, hôm nay chắc phải dọn dẹp nhiều đấy, tôi ở căn 701 đối diện, cần giúp đỡ cứ hô một tiếng.”
Triệu Tư Diệc sảng khoái đồng ý. Lương Bách Tô lần nữa đứng trước cửa nhà mình, tiện đường nhặt khẩu phần thực phẩm vừa bị tạm thời vứt xuống nền, cửa nhà đối diện đã đóng, anh lại liếc nhìn rồi nhẹ nhàng đóng cửa đi vào nhà.
Lúc chuông cửa vang lên, Lương Bách Tô đang làm dầu hành, người độc thân không thích mua hàng trên mạng hiếm khi đặt đồ ăn ngoài là anh bình thường tần suất dùng chuông cửa cực thấp thành ra người bấm chuông khá dễ đoán. Đúng lúc canh lửa quan trọng, giáo dưỡng của Lương Bách Tô không cho phép anh để người đến chờ quá lâu nên chỉ đành nhịn đau tắt bếp, hi vọng nhiệt độ sót lại có thể bảo toàn nồi dầu hành rất ra gì này.
Xuất hiện sau cửa quả nhiên là khuôn mặt dễ khiến người ta đã gặp là không quên anh vừa thấy không lâu trước, một tay Triệu Tư Diệc cầm thẻ, một tay khác ngại ngùng xoa mũi, “Nhanh như thế liền cần giúp thật ngại quá, xin hỏi anh biết quanh đây có chỗ nào nạp thẻ gas không?”
Lương Bách Tô hơi ngoài ý muốn, anh không ngờ Triệu Tư Diệc hiền huệ hơn vẻ ngoài nhiều, ngày đầu dọn nhà đã dành thời gian vào bếp nấu cơm, đổi lại là anh thì chưa chắc.
“Ra khỏi cửa sau khu chung cư thì rẽ phải, cửa hàng tiện lợi ở đó có nhận nạp thẻ, cậu biết cửa sau không? Chính là bãi đậu xe phía sau cửa đông.”
Triệu Tư Diệc gật đầu, “Tôi biết ở đâu, cảm ơn, hôm nào mời anh ăn cơm nhé.”
Lương Bách Tô thầm tính toán thời gian, xuống lầu tìm siêu thị nạp thẻ rồi về nhà nấu cơm, ít nhất một tiếng sau Triệu Tư Diệc mới được ăn, trong một chớp mắt anh suýt thốt ra lời mời đối phương sang nhà mình ăn. May thay lý trí anh chưa mất, đối với một người mới gặp mặt hai lần, hoàn toàn không tính là quen thuộc thì lời mời này quá đường đột. Cuối cùng Lương Bách Tô ôn hòa cười, khép cửa xong mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, hình như mình vừa quên khách sáo bồi câu kết kiểu Trung. Khi người khác nói hôm nào mời bạn ăn cơm thì phải tự nhiên đáp lại rằng không sao, không cần để tâm.
Nạp một ngàn vào thẻ gas xong, Triệu Tư Diệc lại chọn một cái cơm nắm đẹp mắt nhất trên kệ hàng trống trải trong cửa hàng tiện lợi.
Lương Bách Tô đoán sai rồi, vì Triệu Tư Diệc xuất hiện đúng giờ cơm và vừa khéo anh đang nấu cơm nên mới cho rằng mục đích của đối phương cũng trực chỉ cùng một chuyện, Triệu Tư Diệc không lười nhưng chẳng chăm tới mức đó, thật ra lúc ấy y muốn đi tắm do dọn nhà ra nhiều mồ hôi lại lanh trí phát hiện máy nước nóng không hoạt động trước khi bị nước lạnh xối xuống đầu, tìm hiểu nguồn gốc thì biết số dư thẻ gas là con số không tròn trĩnh.
Cơm nắm nhìn đẹp nhưng hương vị bình thường, Triệu Tư Diệc ngồi ở chỗ gần cửa sổ trong cửa hàng gặm cơm nắm, mũi lại như ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bay ra từ cửa nhà hàng xóm mới. Lương Bách Tô đáp lời hơi chậm, hại y suýt nữa tự mình đa tình tưởng anh đang do dự mời y cùng ăn tối, tuy nghĩ cũng biết không có khả năng. Triệu Tư Diệc chống cự không thừa nhận mình tự luyến, chỉ là mùi cháy sém vừa phải thơm nồng quá, câu y nhất thời tham ăn mất não thôi.
Đầu sỏ Triệu Tư Diệc nhận định – chủ nhân nồi dầu hành, lúc này đang thảnh thơi hưởng thành phẩm cuối cùng, tóm lại vẫn thiếu chút lửa, hành chiên không đủ vàng giòn nhưng có nước tương bí truyền ngăn cơn sóng dữ, một chén mì trộn dầu hành này xem như đủ sắc hương vị.
Lương Bách Tô thuần thục chụp ảnh, đăng lên weibo lác đác fan rồi chuyển sang app nghe nhạc, bài phát ngẫu nhiên đầu tiên chính là nhạc nhẹ anh thích.
Buổi tối yên bình tốt đẹp, nếu bỏ qua việc người hiểu lễ nghi nhất thế giới vừa gặp trận Waterloo thảm thiết, hi vọng hàng xóm mới không hiểu lầm, anh thật sự không vì chút “giúp đỡ” không đáng nhắc tới này mà muốn lừa người ta mời cơm.
Triệu Tư Diệc ra khỏi cửa hàng tiện lợi liền hắt xì, giao diện lịch lặng lẽ dừng ở tháng Mười một, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi.
Không cần tăng ca cuối tuần, Lương Bách Tô xem phim điện ảnh xong ung dung đạp lên đường về nhà. Lúc sắp đến tòa nhà anh ở, di động trong túi reo vang, Lương Bách Tô nhìn tên người gọi, mỉm cười nhận cuộc gọi qua wechat này.
“Cuối tuần Hoàng tổng muốn làm gì thế?”
Hoàng Hậu mở miệng là chọc người ta giận, “Cuối tuần tôi muốn đến thăm lão già vườn không nhà trống.”
Một câu ngắn ngủi toàn mìn, Lương Bách Tô tốt tính cũng không muốn nghe, “Tín hiệu kém quá, nghe không rõ, cúp đây.”
“Thôi mà, tôi nói lại.” Đầu bên kia thở dài, “Tôi thật sự chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn tính tình ông đi, rầu chết người.”
“Tôi không phải sắt cũng chả phải thép, không nhọc ngài quan tâm, hoàng ngạch nương.”
“Cút, bớt khịa tôi đi!” Hoàng Hậu tẩy chay biệt danh đùa ác xong thì tiếp tục lên lớp bạn tốt, “Không cần nhấn mạnh với tôi ông cách thẳng nam sắt thép bao xa, tôi quá hiểu nên mới không thể không quan tâm giúp ông, đồ bất hiếu không bớt lo.”
Lương Bách Tô thấy buồn cười, đây chẳng phải chủ động nhận thân phận hoàng ngạch nương à. Cười xong lại có chút ấm lòng, sau khi tốt nghiệp đại học một mình anh rời quê đến thành phố này phát triển, không có người thân bên cạnh, bạn học thì đa số xuôi nam, Hoàng Hậu là quả lớn còn sót lại vẫn tiếp tục tình anh em gắn bó với anh. Tại đây đặc biệt tỏ lòng cảm ơn vợ Hoàng Hậu đã làm người địa phương nhớ nhung quê hương, nếu không phải Hoàng Hậu phụ xướng phu tùy đưa vợ về quê phát triển, có lẽ ngay cả người bạn tốt này cũng sẽ càng đi càng xa anh trong năm tháng đằng đẵng.
“Nghe thấy ông cười trộm nhá, chú ý chút đi.”
Hoàng Hậu lớn tiếng kéo Lương Bách Tô quay về sau giây phút thất thần ngắn ngủi, “Cuối tuần đẹp thế này ông không có hoạt động đặc sắc gì hả? Lại một mình trồng nấm ở nhà?”
“Tôi vừa từ rạp chiếu phim về, xem phim có tính là hoạt động đặc sắc không?” Dù là một bộ phim nát, Lương Bách Tô oán thầm, chân dài bước hai, ba bước đã đến cửa thang máy, tiện tay nhặt túi đồ rơi xuống đất giúp dì phía trước.
“Hai mình?” Hoàng Hậu hưng phấn hỏi.
Lương Bách Tô ăn ngay nói thật, “Làm ông thất vọng rồi, một mình.”
“Có người đi xem phim một mình thật hả, đừng nói ông còn từng ăn lẩu một mình đấy!”
Lương Bách Tô thản nhiên đáp, “Thì làm sao? Một mình ăn lẩu, ăn hết cả mâm hoàng hầu, khỏi bàn thỏa mãn cỡ nào.”
“Ông có ấu trĩ không? Ba mươi ba đấy anh trai à, thêm một con số ba đằng trước ba tuổi!”
Cũng hơi, Lương Bách Tô thầm nhủ, vì thật ra anh không đi ăn lẩu một mình bao giờ, so với xấu hổ thì phiền phức của nồi lẩu một người là dễ lãng phí, vừa rồi trả lời như thế… thuần túy là dùng hài âm nát chọc tức Hoàng Hậu thôi.
“Trưa mai đến nhà tôi ăn cơm nhá, công chúa nhỏ nói nhớ ông.”
Hoàng Hậu và vợ tốt nghiệp không bao lâu liền bước vào lễ đường, sinh được cô con gái đáng yêu năm nay mới đi nhà trẻ. Có lẽ mê sắc đẹp xưa nay không phân biệt tuổi tác, công chúa nhỏ xinh xắn rất có cảm tình với anh đẹp trai Lương Bách Tô thỉnh thoảng mới gặp này, đương nhiên Lương Bách Tô cũng vậy, ai có thể từ chối bé cưng ngọt ngào thơm thơm mềm mềm sẽ bằng lòng tặng cây kẹo mút cuối cùng trong tay cho bạn chứ?
“Ngày mai không được, tôi định đến nhà mới xem trang trí thế nào rồi.”
“Giám sát hả? Không phải sắp trang trí xong à, đâu cần ông tự đi một chuyến.”
“Cần, càng gần giai đoạn kết thúc càng dễ xảy ra sơ suất do lơi lỏng.”
Lương Bách Tô nghiêm túc phổ cập khoa học cho bạn mình, trang trí nhà tân hôn do nàng dâu tài giỏi toàn quyền xử lý nên Hoàng Hậu nghe mà đau đầu, qua loa kết thúc câu chuyện, quyết định cuối tuần Lương Bách Tô sẽ đến yết kiến công chúa xong là cúp máy ngay.
Hoàng Hậu độc miệng nhưng thật lòng quan tâm anh. Là một trong số ít người biết xu hướng tính dục của Lương Bách Tô, vợ chồng họ không hề xa cách anh, trái lại cho dù bản thân không thể hiểu trọn vẹn tình huống vẫn dành cho anh sự bao dung và quan tâm lớn nhất, điểm ấy đủ khiến Lương Bách Tô cảm ơn suốt đời.
Lương Bách Tô đã quen một mình, thậm chí có thể nói anh hưởng thụ cô độc kiểu tự ngược này nhưng anh không ngốc, không bài xích tình yêu và ấm áp, dù đã từng mất đi.
Lương Bách Tô ra khỏi thang máy, nhấm nháp lại lần phân tích bản thân này thì khá là hài lòng, lát nữa có thể chỉnh sửa rồi đăng lên trang chủ làm chia sẻ hôm nay.
Vừa bước ra liền thấy một anh chàng cao ráo đứng trên hành lang nhìn ngang ngó dọc, Lương Bách Tô có ý thức an toàn cực mạnh đứng yên cảnh giác quan sát, đối phương vừa khéo quay phắt đầu lại vì động tĩnh của thang máy, lần này Lương Bách Tô đã thấy rõ mặt phần tử khả nghi, thoạt trông rất trẻ tuổi nhưng có vết xe đổ là hàng xóm mới, Lương Bách Tô đã mất tự tin vào kỹ năng nhìn mặt biết tuổi rồi. Trên tay phần tử khả nghi là lẵng hoa nho nhỏ, tại sao dùng từ láy để nhấn mạnh à, bởi được dáng người cậu ta làm nền, lẵng hoa này quả thực quá nhỏ nên có vẻ cực kỳ đột ngột, càng khả nghi hơn.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, Lương Bách Tô thế mà đọc được thất vọng không hề che giấu trong mắt đối phương, excuse me?
Tầng lầu này là kiểu hai thang bốn hộ, người anh không biết thì quá nửa là đến tìm hàng xóm mới. Tuy so với phần tử phạm tội, đối phương trông kém thông minh hơn nhưng Lương Bách Tô vẫn không buông lỏng cảnh giác, anh mang chút không kiên nhẫn hiếm hoi hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
“Cậu là ai?”