“Nó sắp tỉnh rồi. Ngươi ôm nó, chờ ở đây đi.” Đường Tam Dương rất nhanh dò xét thấy có người muốn đến đây, số lượng còn không ít. Vệ Hàm Ương cùng nhóm kiếm tu lúc trước hắn thấy hứng thú cũng đến.
Cơ hội tốt!
“Tiền bối đi cẩn thận.” Kiều Tranh nhanh tay nhanh mắt ôm bản thể Đường Tam Dương vào ngực, lấy tay chọt chọt trán đối phương, phát hiện nó ngủ ngon vô cùng thì không khỏi muốn cảm thán nó không buồn không lo.
“Lần trước ta… hảo hữu của ta giao kiếm quyết cho ngươi, ngươi luyện thế nào rồi?” Ban đầu Đường Tam Dương muốn nói là bản thân nhưng vẫn sửa lời. Kiều Tranh rõ ràng không nhận ra hắn, vậy thì không cần lắm miệng.
“Tại hạ ngu dốt.” Kiều Tranh sắc mặt như thường bái Đường Tam Dương, “Đa tạ tiền bối trọng thưởng.”
Giả vờ như thật.
Đường Tam Dương thật sự chấn kinh vì Kiều Tranh phát huy kỹ thuật diễn quá tốt.
“Ta là kiếm tu, bây giờ định đi xem thực lực kiếm tu ở thế giới này một chút, ngươi nhìn cho kỹ.” Như vậy sẽ không cần lo Kiều Tranh đem bản thể của mình ra khỏi phạm vi hiệu nghiệm khi thoát ly thân thể. Nghĩ nghĩ, hắn cho rằng lần chính thức gặp mặt đầu tiên vẫn nên lưu lại ấn tượng tốt, sau này cũng dễ thường xuyên dùng hình người ra hoạt động.
Trong ngọc giản kia nói cái gì ấy nhỉ.
A, tìm được rồi.
“Chỉ có nâng cao thực lực, ngươi mới có thể đứng sánh vai với ta, nhìn phong cảnh khắp thế gian.”
Ơ? Câu này hơi lạ thì phải?
Đường Tam Dương thầm thấy kỳ lạ nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, hẳn không có chuyện gì. Trọng điểm vẫn là ở “nâng cao thực lực”. Chỉ có Kiều Tranh nâng cao thực lực, mình mới không cần đứng trên vai y, mới có thể du lịch thế giới này.
Cực kỳ hợp tình hợp lý cũng cực kỳ hợp cảnh.
Ngọc giản hảo hữu cho quả nhiên phong phú toàn diện, đáng đề cử.
Kiều Tranh bị câu nói của Đường Tam Dương dọa đến nỗi suýt đánh rơi Đường Tam Dương trên tay.
Cả người lâm vào trạng thái ngổn ngang trong gió.
Được thả thính?
Đây là bị thả thính.
Đối phương có ý gì, chẳng lẽ nhìn trúng y rồi?
Nhưng bộ dạng y bây giờ không đáng để đối phương nhìn trúng chứ.
Có điều câu này nghe thế nào cũng giống như thả thính.
Đợi đã Kiều Tranh, ngươi nhìn hắn nói câu này rõ là đọc thuộc lòng, không có chút tình cảm nào, căn bản không thích hợp. Hơn nữa vừa rồi hắn còn nói “thế giới này”, chỉ rõ đối phương đến từ thế giới yêu thú khống chế.
Có lẽ đối phương không biết ý nghĩa của câu này, chỉ đơn thuần cổ vũ mình thì sao?
Kiều Tranh cảm thấy hình như não không đủ dùng.
Nhưng muốn khiến y tin đối phương thích y lại còn mở miệng thả thính, thật sự quá không có khả năng. Lấy dung mạo của đối phương, đổi thành y đi thả thính mới đúng.
Kiều Tranh ở bên này nghĩ tới xuất thần, Đường Tam Dương đã quyết định ra tay rồi.
“Có kiếm không, mượn dùng một chút được không?” Đường Tam Dương quay đầu hỏi.
“Có.” Kiều Tranh dâng lên linh kiếm trong nhẫn trữ vật.
Trên người tiền bối chắc chỉ có pháp khí cấp cao hoặc pháp bảo gì đó, không thể ỷ lớn hiếp nhỏ, chỉ có thể mượn của mình. Yêu thú cấp cao hào phú, quả nhiên không phải nói điêu.
hào phú: người giàu có quyền thế
Chỉ là không nghĩ tới đối phương lại là kiếm tu?
Người lần trước hình như cũng thế.
Chẳng lẽ dạo này thịnh hành yêu thú luyện kiếm à?
Sau này nhóc con cũng muốn luyện kiếm sao? Nhưng mình căn bản không có cách chen vào, cái khác còn có thể giúp đỡ chỉ điểm, kiếm đạo y dốt đặc cán mai, đi chỉ điểm người khác chính là dạy hư học sinh.
Thật phiền.
Kiều Tranh không ưa nhất chính là kiếm tu.
Đạo lữ phản bội sư phụ cũng là kiếm tu tiếng tăm lừng lẫy.
Đường Tam Dương ước lượng linh kiếm trong tay.
Đây là thanh linh kiếm mới, Kiều Tranh chưa từng dùng qua. Thân kiếm đỏ thẫm, cổ điển đơn giản, vẫn có thể xem là pháp khí thượng phẩm. Chỉ là phương pháp luyện chế và vật liệu đều chẳng ra gì, có mỗi bề ngoài tạm được.
Đường Tam Dương hơi híp mắt, mới một chốc mà tu vi đã bị áp chế đến cảnh giới trúc cơ viên mãn.
Lẽ ra nếu hắn muốn tìm người so kiếm, hẳn nên dùng thực lực trúc cơ tầng năm mới tính là công bằng. Nhưng đối phương là trúc cơ viên mãn, nếu áp chế thực lực quá thấp rất dễ tạo thành hiểu lầm. Dù cảnh giới ra sao, chỉ cần đến lúc đó sử dụng thực lực chênh lệch không nhiều là được.
Kiều Tranh lập tức cảm giác được khí tức trên người Đường Tam Dương yếu đi rất nhiều.
Nhưng càng như thế, y càng không dám xem thường đối phương.
Ai biết được cảm giác y trải nghiệm vừa nãy có phải là kết quả sau khi đối phương đã áp chế không?
Vệ Hàm Ương cùng một đám đệ tử và bọn Tạ Hồng, Lưu Ngọc đã liên thủ đánh chạy những kẻ xâm phạm, chỉ chờ tụ hợp với Kiều Tranh là có thể cùng nhau đợi bí cảnh kết thúc.
Trước đó nhìn thấy có mấy tu sĩ đi vây công Kiều Tranh, Tạ Hồng và Lưu Ngọc đều lo lắng không dứt. Mấy tu sĩ kia rõ ràng lợi hại hơn Kiều Tranh nhiều, không biết rốt cuộc bây giờ Kiều Tranh tốt hay xấu. Cho nên chờ khi cục diện ổn định, họ liền chạy tới chi viện.
“Dừng lại.” Vệ Hàm Ương đột nhiên vươn tay, ngăn cản họ tiến lên.
“Vệ đạo hữu, ngươi sao vậy?” Tạ Hồng gấp vô cùng, chỉ là nhân phẩm Vệ Hàm Ương hắn đã thấy trong lúc chiến đấu, không nể mặt không được.
“Xin hỏi đạo hữu phía trước vì sao tới đây? Chúng ta có việc gấp phải làm, có thể đợi một chút cho chúng ta qua trước không?” Vẻ mặt Vệ Hàm Ương trở nên vô cùng nặng nề. Trước đó lúc bị một đám người đuổi theo, hắn vẫn thành thạo điêu luyện, căn bản không lo lắng gì.
Mà đệ tử Tam Nguyên kiếm đạo môn cũng cảnh giác hẳn lên.
Thật ra giữa kiếm tu có một loại cảm ứng rất huyền diệu.
Nếu có sự tồn tại vượt xa kiếm ý của họ, linh kiếm trong tay họ cũng sẽ chịu ảnh hưởng, tiến tới giúp bản thân họ cảm giác được loại kiếm ý đó.
Mà họ bây giờ đang cảm nhận được tình trạng như thế.
Kiếm ý hùng mạnh mà nguy hiểm như vậy, họ chỉ từng cảm nhận được trên người đại sư huynh nhà mình.
Đối phương nhất định cũng đến cảnh giới kiếm ý hóa hình!
Đã đạt cảnh giới này lại tới chặn đường…
Trong đầu tất cả đệ tử kiếm tu đều nhảy ra hai chữ “gây chuyện”.
“Các ngươi là kiếm tu nhỉ.” Đường Tam Dương phóng tới, nhìn lướt qua các đệ tử kiếm tu này, xét tu vi thì không khác đệ tử ngoại môn ở đại lục Kiếm Tu lắm. Nhưng xét khí thế thì vẫn kém xa.
Có lẽ bởi ở đại lục Kiếm Tu cạnh tranh quyết liệt hơn ở đây, mà thế giới này lại lấy pháp tu làm chủ.
Tới cửa khiêu khích!
Trong đầu các tu sĩ Thái Ngọ môn đều nổi lên suy nghĩ này.
Nói với đệ tử Tam Nguyên kiếm đạo môn rằng “Các ngươi là kiếm tu”, còn phải thêm chữ “nhỉ” chính là trần trụi, trắng trợn xem thường. Đây là tên khó chơi từ đâu tới vậy, dù là tán tu vô danh không sợ đắc tội ai cũng không thể đồng thời đắc tội Tam Nguyên kiếm đạo môn chứ. Phía trên Tam Nguyên kiếm đạo môn có người đấy.
Nhưng mà đối phương lớn lên thật khôi ngô nha.
Không ít nam nữ lặng lẽ đỏ mặt.
Có người lén nhìn Vệ Hàm Ương, thấy hắn không cười, trong lòng hơi tiếc nuối. Kiếm tu này không thua kém Vệ Hàm Ương lúc cười chút nào. Chẳng lẽ dạo này thịnh hành mỹ nhân tuyệt sắc đi luyện kiếm à.
Quá phá phong cảnh.
Không ít nhân sĩ háo sắc thầm bi ai.
Mỹ nhân kiếm tu có khí chất cấm dục thêm điểm là lựa chọn hàng đầu của đông đảo tu sĩ độc thân, đặc biệt mong muốn nhào lên. Tiếc là phần lớn kiếm tu thực lực xuất sắc, càng đẹp càng lợi hại không biết là cái nguyên lý gì, người muốn nhào tới kiếm tu cơ bản đều bị nhào ngược lại. Còn lại mấy người thắng lợi thì từng người đều là đại năng mọi người sùng bái.
Mỹ nhân tuy tốt nhưng mà không thể có gai.
“Ấy, phía sau hắn không phải Kiều sư đệ sao?” Lưu Ngọc dẫn đầu chuyển ánh mắt từ người Đường Tam Dương đi. May mà nàng không yêu nam sắc, nếu không đến giờ sẽ vẫn không phát hiện được sự tồn tại của Kiều Tranh.
“Đúng thật, Kiều sư đệ, đệ không sao chứ?” Tạ Hồng cực kỳ vui mừng, vội vàng giẫm phi kiếm chạy đến trước mặt Kiều Tranh ân cần hỏi han.
“Đa tạ sư huynh quan tâm.” Kiều Tranh ngại ngùng cười, sau đó thanh âm lớn hơn chút, “Đạo hữu Tam Nguyên kiếm đạo môn, đây là ân nhân cứu mạng của tại hạ, đến từ thế giới khác, mộ danh mà đến chỉ là muốn mở mang kiến thức kiếm thuật của các đạo hữu chút thôi.” Kiều Tranh giải thích giúp.
Tộc nhân của nhóc con xem ra không phải người bình thường, hơn nữa không hiểu rõ chuyện giữa tu sĩ nhân loại với nhau, cũng không nói chuyện. Đoán chừng trước đó người này nói “Các ngươi là kiếm tu nhỉ” hoàn toàn chỉ là một câu khẳng định.
Kiều Tranh dù có hơi muốn chặt móng vuốt hắn ôm nhóc con nhưng nể mặt nó, vẫn phải giúp nói mấy câu dễ nghe. Bằng không, nếu lời đối phương nói giống như câu thả thính mình trước đó, có lẽ đã đắc tội toàn bộ Tam Nguyên kiếm đạo môn, thậm chí là Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm tiên tông đến chết.
Sao phải thêm chuyện phiền phức cho nhóc con!
Cũng coi như là làm hắn nợ mình một ân tình.
Mặc dù mạch não không giống nhau lắm nhưng miễn cưỡng vẫn là giúp đỡ.
Kiều Tranh vừa nói xong, thái độ của Vệ Hàm Ương và các đệ tử kiếm tu tốt lên thấy rõ.
Trung thế giới Thần Nguyên dù không có danh tiếng quá lớn nhưng cũng thường xuyên có người ở thế giới khác đến du lịch. Bọn họ thường trao đổi chút vật liệu khác thế giới với những người đó, nhắc đến vẫn tính là hữu hảo.
Dù sao khác thế giới, khác tập tục.
Đối phương nói không xuôi tai nhưng nếu là mộ danh mà đến thì phải lấy ra phong phạm lễ nghi tông môn.
“Đã vậy, xin đạo hữu hạ thủ lưu tình.” Vệ Hàm Ương tiến lên một bước, cổ tay xoay nhẹ, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay. Hắn cầm kiếm thi lễ với Đường Tam Dương.
Đường Tam Dương gật đầu đáp lễ.
Tình hình hòa hoãn hơn, rất tốt. Đường Tam Dương cũng không định làm căng với người khác, chỉ là vừa rồi hắn không kịp tìm phương pháp ứng đối trong ngọc giản giao lưu.
Kiều Tranh nói thế xem như giúp hắn một tay.
Tuy rằng pháp tu vừa yếu ớt vừa khó hiểu nhưng về mặt giao lưu, vẫn miễn cưỡng có chút tác dụng.
Không phải cái gì cũng sai, thật sự quá hiếm có.