Tụ Lý Càn Khôn
Minh Hư chân nhân giống như không thấy ánh mắt của Đường Tam Dương, lẳng lặng ngồi đó chờ các đệ tử phía dưới thu nạp toàn bộ linh khí.
“Đa tạ chưởng môn.”
Từng đệ tử bước lên chân thành nói lời cảm tạ.
“Không có gì.” Minh Hư chân nhân gật đầu, quay sang nhìn Vinh Khách.
Vinh Khách ngầm hiểu, nói thay Minh Hư chân nhân, “Hôm nay gọi mọi người tới thứ nhất là để kiểm tra tiến cảnh, xem tới ngày khóa thiên môn mọi người nắm chắc mấy phần. Thứ hai là chuyện kết kim đan.”
Nghe nói mấy năm nay Minh Hư chân nhân vì đột phá kỳ nguyên anh mà luôn thanh tâm tĩnh khí, không quá để ý tới sự vụ của tông môn. Bình thường quản lý đệ tử nhiều nhất lại là đại sư huynh Vinh Khách, bởi vì uy vọng của hắn so với trưởng lão thông thường còn cao hơn. Bây giờ Vinh Khách lên tiếng thay Minh Hư chân nhân cũng không có mấy người dám mở miệng phản bác.
Đường Tam Dương cảm thấy thân thể Minh Hư chân nhân có hơi kì lạ, dường như có lực lượng nào đó trong cơ thể mà hắn không áp chế được, muốn phá thể ra ngoài. Đường Tam Dương tâm tư xoay vòng, liên tưởng đến món quà vừa nãy Minh Hư chân nhân tặng liền hiểu được sơ sơ.
Nói không chừng vị Minh Hư chân nhân này có huyết thống yêu thú.
Sau khi nhận truyền thừa của tộc khổng tước, Đường Tam Dương cũng hiểu yêu thú cấp cao khi đối diện với yêu thú cấp thấp có áp chế đẳng cấp. Cửu thiên khổng tước là hậu duệ cửu thiên thần phượng, dù trong hàng ngũ yêu thú cấp cao, tộc khổng tước cũng là đẳng cấp yêu vương. Ở trung thế giới Thần Nguyên, theo đạo lý mà nói hẳn không có thứ gì đủ để uy hiếp sự tồn tại yêu thú như hắn mới đúng. Nhưng khi Đường Tam Dương cảm thụ thực lực của Minh Hư chân nhân, ngoài sức ép của nguyên anh chân nhân còn mơ hồ cảm giác được sức mạnh không kém hơn huyết mạch của hắn.
Có loại sức mạnh như thế, khó trách Minh Hư sẽ bỏ cấm chế, để mặc Đường Tam Dương dò xét.
Chỉ là bây giờ hắn không biết nói lại không có hình người, cho dù biết nội tình cũng e là không cách nào nói ra. Với lại, trong đoạn pháp quyết củng cố linh hồn có tăng thêm cấm chế không thể nói ra. Nếu Đường Tam Dương muốn tu luyện thì không thể nói ra nội tình của Minh Hư chân nhân.
Cuối cùng vẫn là nhận tình của đối phương.
Đường Tam Dương dừng lại, rút thân thể vào ngực Kiều Tranh, lẳng lặng nghiên cứu tường tận pháp quyết.
“Đại sư huynh, kết kim đan mà huynh vừa nói không phải là…?” Một đệ tử trúc cơ viên mãn tiến lên một bước, có vẻ hơi kích động.
Thời gian khóa thiên môn sắp tới, vào lúc này dù trong Đan Khuê môn dư dả linh thảo, linh tài cũng không chia bao nhiêu cho đệ tử khác môn phái. Khóa thiên môn càng lúc càng gần, linh thảo và linh khoáng tốt một chút trên thị trường đều là giá cao không hạ.
“Gần Thiên Trạch sơn trang có bí cảnh xuất thế, trang chủ mời tu sĩ giới Tu Chân đến cùng hưởng bí cảnh. Chỉ là người tiến vào bí cảnh nhất định phải nộp mười khối linh thạch trung phẩm, sau khi đi ra phải nộp một phần mười giá trị đồ vật thu được trong túi trữ vật.” Vinh Khách khẽ cười, nói, “Bí cảnh này chưa từng được phát hiện, mọi người sẽ là nhóm đệ tử đầu tiên đi vào. Nói không chừng có thể tìm được kha khá thứ cần thiết ở trong đó. Nhưng lại giới hạn đệ tử dưới kỳ kim đan.”
Đệ tử phía dưới nghe vậy, chớp mắt nổi không ít tâm tư. Một số đệ tử thân quen nhau đã bắt đầu thảo luận.
Bí cảnh này chưa từng được phát hiện vậy thì bên trong hẳn cũng có không ít thứ kỳ kim đan có thể sử dụng. Dù kỳ kim đan không thể vào, chỉ cần để các sư huynh đệ kỳ trúc cơ mà mình thân thiết tìm đồ vật kỳ kim đan có thể dùng, đến lúc đó trao đổi với nhau chẳng phải là theo như nhu cầu?
Phải biết rằng, cho dù có năng lực vào danh sách khóa thiên môn, có thể sống sót ra ngoài không lại là vấn đề khác. Bất kể là đệ tử gần như đã được dự định khóa thiên môn hay đệ tử kim đan chuẩn bị cố gắng, tâm tư muốn đề cao thực lực tuyệt đối không thấp hơn bất kì ai.
Kiều Tranh ra vẻ kinh ngạc, nghiêm túc nghe Hà Tất Khinh suy đoán, trong lòng lại rõ ràng.
Quả nhiên là chuyện này.
Huyền anh kim sa mình tìm được kiếp trước cũng là phát hiện ra trong bí cảnh Thiên Trạch này.
Trong đó còn không ít thứ tốt, thậm chí có cả yêu thú chưa mở linh trí. Đúng lúc hết yêu đan Hà Tất Khinh cho nhóc con, mình đi tìm thêm cũng tốt.
“Đại sư huynh, nếu là bí cảnh nhỏ chưa được phát hiện, tại sao Thiên Trạch sơn trang lại…?” Trần Chi Dung tỏ ra cực kỳ trấn tĩnh giữa đám đệ tử đang hưng phấn, chẳng những không gia nhập thảo luận mà còn đưa ra nghi vấn.
Thủ đoạn như thế quả nhiên hấp dẫn ánh mắt các đệ tử.
Trần Chi Dung càng tỏ vẻ nghiêm chỉnh, vẻ mặt lo lắng.
“Sư đệ có điều không biết.” Vinh Khách thấy Trần Chi Dung lên tiếng, sắc mặt cũng không thay đổi, “Trang chủ Thiên Trạch sơn trang dù là tu sĩ nguyên anh nhưng đệ tử phía dưới đều tranh quyền đoạt lợi. Tin tức bí cảnh cũng bị lộ ra vì đấu tranh nội bộ. Cuối cùng, trang chủ Thiên Trạch sơn trang không thể không thông báo rộng rãi.”
Một tu sĩ nguyên anh pháp tướng màu đỏ, dưới tay không có lấy một đệ tử kim đan thượng phẩm, chẳng lẽ muốn nuốt bí cảnh một mình sao?
“Các ngươi phải nhớ vết xe đổ. Trong bí cảnh, nếu ác ý sát hại đồng môn… giết!” Minh Hư chân nhân hiếm khi mở miệng, toàn đại điện lan tràn áp lực cực lớn.
“Ghi nhớ lời dạy của chưởng môn.”
Các đệ tử đồng thanh nói.
Nụ cười trên mặt Vinh Khách càng rạng rỡ hơn, “Chưởng môn chân nhân cho rằng, bí cảnh lần này vàng thau lẫn lộn nên chỉ có đệ tử chân truyền và ký danh được tham gia hành trình, đồng thời giới hạn ở hai mươi người.”
“Hai mươi người?” Một đệ tử chân truyền không khỏi nghi ngờ, “Xin hỏi đại sư huynh, vì sao giới hạn hai mươi người? Bí cảnh chưa được khai thác, càng nhiều người đi càng tốt.”
“Sư đệ có điều không biết.” Vinh Khách phẩy tay, “Bí cảnh nhỏ chưa được khai thác là đúng, nhưng yêu thú bên trong cũng không phải trò đùa. Tu sĩ kỳ kim đan sẽ bị bí cảnh tự động chuyển ra nhưng trong bí cảnh lại có không ít nơi sinh trưởng yêu thú có thể so với tu sĩ kim đan. Nếu đệ tử có thực lực bình thường đi vào là có đi không về. Với lại, bí cảnh Thiên Trạch ba năm mở một lần, mỗi lần chỉ mở ba ngày ngắn ngủi, tài nguyên có thể thu được có hạn. Đệ tử không đủ thực lực, không ngại chờ thêm ba năm.”
Vinh Khách nói xong, vừa cười vừa bổ sung, “Chỉ là một bí cảnh nhỏ, điều động nhóm đệ tử chân truyền của Thần Nguyên ta không khỏi coi trọng quá mức. Ở tông môn cũng tồn tại không ít bí cảnh, thời gian mở ra nằm trong mấy năm tới. Có bỏ có được mới là con đường lâu dài.”
Đoạn này tác giả để là Thiên Nguyên nhưng vì thế giới hiện tại tên Thần Nguyên nên mình tự sửa lại.
Lời này tuy tùy tiện nhưng cả đám đệ tử đều vô cùng tin phục.
Không sai, vì một bí cảnh nhỏ mà đánh mất phong độ Thái Ngọ môn thì thật sự không cần thiết.
Ba ngày có thể lấy được bao nhiêu tài nguyên, huống hồ còn có yêu thú sánh bằng kim đan. Họ tôi luyện thực lực thêm mấy năm hoặc chờ bí cảnh của tông môn mở ra không tốt hơn sao?
Thấy Vinh Khách lập tức khống chế tình cảnh, Kiều Tranh không thể không hô một câu bội phục.
“Một năm, lấy thời gian một năm làm hạn định. Một năm sau, đệ tử đạt tới trúc cơ viên mãn tự động trở thành một trong hai mươi người. Không đủ người thì dựa vào sắp xếp theo tu vi cao thấp.”
Minh Hư chân nhân đứng dậy, ánh mắt thản nhiên đảo qua toàn trường, nói như thế.
“Vâng.”
Chưởng môn chân nhân đã lên tiếng, sự việc cứ quyết định như thế.
Lúc Kiều Tranh ôm Đường Tam Dương đi về, phát hiện hình như hắn lại ngủ?
Dạo này nhóc con ngủ hơi nhiều rồi.
Đường Tam Dương nhìn Minh Hư chân nhân trước mặt, không khỏi thầm cảnh giác.
Vừa nãy ở trong đại điện, Đường Tam Dương nghiên cứu tường tận đoạn pháp quyết củng cố linh hồn kia, lúc vận công liền phát hiện nguyên thần của mình chui ra khỏi thân thể yêu thú, thoáng cái đã đến nơi như thế này.
Nơi này là một vùng tăm tối, dường như không có ánh sáng nhưng Đường Tam Dương lại thấy rõ ràng hết thảy.
Trống rỗng, không có đồ vật gì.
Có điều hắn vẫn liên hệ chặt chẽ với bản thể, xem ra nơi này cách bản thể không quá một trăm mét.
“Hóa ra là bạch tử!”
Âm thanh này rất quen thuộc, Đường Tam Dương vừa mới nghe hắn nói chuyện.
Đường Tam Dương nhìn chằm chằm phía trước, cách đó không xa dần dần hiện ra một bóng người mơ hồ, chính là Minh Hư.
“Đây mới là Tụ Lý Càn Khôn của ta, có thể xem là thiên phú thần thông.” Minh Hư chân nhân nói.
“Ra là vậy.” Đường Tam Dương bỗng nhớ tới thiên phú thần thông của mình – ngũ sắc thần quang danh xưng không gì không quét chỉ có thể phát huy một phần ba uy lực. Yêu thú cấp cao sau khi nhận truyền thừa có thể tu luyện thiên phú thần thông của bộ tộc mình, chỉ là bây giờ Đường Tam Dương còn nhỏ tuổi, không có cách nào tu luyện.
“Không ngờ ở thế giới cấp trung có thể nhìn thấy cửu thiên khổng tước.” Minh Hư chân nhân khua ngón tay, một bàn hai ghế liền xuất hiện.
Minh Hư ngồi xuống rót một chén linh trà cho Đường Tam Dương, “Mời ngồi.”
Đường Tam Dương ngồi xuống theo lời hắn.
“Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?” Đường Tam Dương không tin tưởng sẽ có bánh trên trời rơi xuống, đoạn pháp quyết trước đó xem ra không phải tặng không.
“Ta chỉ biết sự tồn tại của bạch tử trong truyền thừa nên tới xem thử thôi.” Minh Hư nâng ly trà, chậm rãi nói.
“Như ngươi thấy, ta cũng không phải yêu thú hoàn chỉnh, chỉ là đã thức tỉnh truyền thừa thôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Ta cần xin ngươi giúp một tay, mượn ngũ sắc thần quang dùng một lát.” Minh Hư như cười nhẹ, “Ta ở đây lưu luyến đã lâu, lần khóa thiên môn trước ta thức tỉnh huyết mạch yêu thú, chỉ có thể tự từ bỏ tư cách. Nhưng linh khí và tài nguyên trong thế giới này không đủ chống đỡ ta thức tỉnh hoàn toàn.”
“Ta không có cách giúp ngươi.” Đường Tam Dương từ chối.
“Bây giờ ngươi vẫn là kỳ ấu niên, ta không vội. Bạch tử rất khó nhận truyền thừa hoàn chỉnh, nếu ngươi không hiểu chuyện gì có thể tới đây hỏi ta bất cứ lúc nào. Với lại, tình huống của ngươi cũng rất thú vị. Trong thân thể yêu thú kỳ ấu niên gánh chịu một nguyên thần như thế lại không phải là đoạt xá. Nhưng bản thân bạch tử đã là tồn tại không hợp lý, không liên quan đến ta.”
Nói xong, đầu ngón tay Minh Hư chân nhân chỉ một phát, trên góc áo Đường Tam Dương đính một ấn ký hình ngọc bội.
“Càn khôn này ngươi có thể đến bất cứ lúc nào, ta chưa nhận truyền thừa hoàn chỉnh, không thể giám sát nơi này. Nếu ngươi không tin, ta có thể ký minh ước Chân Thần với ngươi.”
Minh ước Chân Thần là minh ước yêu thú ký khi hợp tác hoặc kết minh, so với lời thề tâm ma của tu sĩ nhân loại còn nghiêm ngặt hơn.
“Được.” Đường Tam Dương gật đầu đáp ứng, vừa lúc hắn cần nơi luyện kiếm.
Trong lòng Minh Hư chân nhân bỗng nổi dự cảm xấu…
Nhưng hắn đã tính qua, trên người Đường Tam Dương cất giấu cơ duyên duy nhất của hắn.
Tộc khổng tước có thế giới của mình, mà cửu thiên khổng tước là hậu duệ của cửu thiên thần phượng, càng trân quý hơn. Trong mười đại thế giới chưa chắc đã tìm được một con khổng tước có thần thông ngũ sắc thần quang.
Hắn có thể gặp được ở một trung thế giới, dù đối phương là bạch tử cũng hoàn toàn là vận may lớn.
Một trung thế giới đồng thời xuất hiện hai con yêu thú đỉnh cấp thưa thớt, không biết cuối cùng là tốt hay xấu?
Đường Tam Dương ký minh ước Chân Thần với Minh Hư chân nhân, suy nghĩ vừa chuyển liền về trong thân thể nguyên bản.
Mà lúc này, Minh Hư chân nhân vừa nói xong “hạn định một năm”, Kiều Tranh đang ôm Đường Tam Dương ra khỏi đại điện.
“Tỉnh rồi?” Kiều Tranh chọt đầu Đường Tam Dương, “Có phải cú đá trước đó mi dùng hết sức lực không?”
Đường Tam Dương tìm được nơi luyện kiếm, tâm tình không tệ, vui vẻ trở mình trong ngực Kiều Tranh, chân đá đá.
Đá người còn bị lải nhải lâu như vậy, pháp tu cũng thật là không có kiến thức.
Minh Hư chân nhân bị Đường Tam Dương quả quyết đá ra khỏi giống loài pháp tu, đưa về yêu thú.
Kiều Tranh thấy Đường Tam Dương không quan tâm hình tượng, dáng vẻ cửa nhà mở rộng như thế bèn chớp mắt, sờ lên bụng nhỏ của hắn.
Xem ra vẫn phải cho nhóc con chút biện pháp phòng vệ.
Tư thế này nếu bị người khác nhìn thấy, há lại không chịu thiệt?
Động phủ của Kiều Tranh.
“Ngoan, mặc vào đi!” Kiều Tranh không biết từ đâu lấy được một chiếc quần ngắn màu đỏ, cương quyết muốn Đường Tam Dương mặc.
Đường Tam Dương: = 皿 = dù biết pháp tu không đáng tin cậy nhưng lại không biết không đáng tin cậy đến thế!
Tâm tình vui sướng lập tức biến mất.
Cần đi luyện kiếm phát tiết một chút.
Đường Tam Dương thà chết không theo.
Kiều Tranh thở dài, ôm Đường Tam Dương, bỏ dịch dung đi, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo lộ ra, thấp giọng ôn nhu khuyên nhủ, “Ngoan, mi mặc cái này rồi sau này muốn đá người cũng dễ hơn, nó không trở ngại mi hành động.”
Bản thân Kiều Tranh lớn lên không giống người phàm, cộng thêm bộ dạng dịu dịu dàng dàng như thế, phàm là giống loài đã mở linh trí có thẩm mỹ bình thường sẽ không nhẫn tâm từ chối y.
Đường Tam Dương kiên định đạo tâm, tiếp tục phản kháng.
Hắn là kiếm tu, không phải yêu thú chỉ có thể đá mặt người.
“Mặc cho ta xem một chút được không?” Kiều Tranh tiếp tục hạ thấp thanh âm, mềm mại năn nỉ.
Hồi xưa dùng chiêu này đối phó sư phụ hết sức dễ dàng, Nhiếp Đoan Hoa trước giờ đều không từ chối đề xuất của Kiều Tranh.
Đường Tam Dương hơi dao động.
Nhưng vẫn kiên định nghiêng đầu, làm như không thấy mỹ sắc.
Một con khổng tước trắng nhỏ mặc quần ngắn màu đỏ lớn quá mất mặt!
Đổi màu còn có thể cân nhắc…